Những khi buồn, mệt mỏi
Vì ti vi, tiếng ồn
Vì phố phường Hà Nội,
Tôi lại về nông thôn.
Tôi thả lòng ngây ngất
Đi giữa đồng suốt ngày
Để bùn té lên mặt,
Lúa cứa đứt hai tay.
Tôi cứ đi, đi mãi
Không cần biết đi đâu
Cho đến khi dừng lại
Chỉ thấy sao trên đầu.
Rồi ngả lưng đâu đó
Tôi chợt hiểu rằng mình
Không phải dân thành phố
Nơi tôi không hề sinh;
Rằng đời tôi tất cả
Gắn liền với nông thôn,
Nơi có trăng, hoa lá
Và những chiều hoàng hôn.
Bầu trời đêm man mác
Thành phố gọi tôi về
Như phải đi công tác,
Tôi từ biệt đồng quê...
Thái Bá Tân
Comments
Post a Comment